Sau khi kiểm chứng 'Hắc Thể' có thể sử dụng ở bên ngoài, Ôn Văn liền muốn thử xem Hắc Thể có thể kích hoạt sức mạnh ngục đốc Tai Nạn ở bên ngoài hay không.
Khi hắn dùng một tia năng lượng kích thích vòng cổ, hơi thở trên người Ôn Văn lập tức nâng cao, cao tới trình tự khó có thể suy đoán, đây là... hơi thở của ngục đốc Tai Nạn, cấp Tai Biến chính quy!
"Lẽ nào, hiện giờ mình đã có thể phát huy ra thực lực cấp Tai Biến ở ngoài hiện thực rồi?"
Ôn Văn vui mừng quá đỗi, quay sang một thân cây cong ngón tay búng một cái, một tia năng lượng màu đen bay ra ngoài, đánh văng một mảnh vỏ cây.
"Được rồi, chỉ là hơi thở cấp Tai Biến mà thôi, thực lực thì vẫn thế." Ôn Văn thất vọng lắc đầu.
Có điều chỉ có hơi thở cấp Tai Biến thì vẫn có trợ lực rất lớn đối với Ôn Văn, ít nhất cũng có thể dùng hơi thở này để dọa người.
Cường giả cấp Tai Biến giáng xuống thế gian, ai dám bước ra thử xem thật hay giả chứ?
Đùa nghịch với hơi thở cấp Tai Biến một chốc, Ôn Văn liền kết thúc quá trình kiểm tra năng lực.
Hiện giờ anh tràn đầy chờ mong với năng lực này, tuy năng lực này chỉ vừa thức tỉnh, vẫn còn khá yếu.
Nhưng chỉ cần qua một thời gian, năng lực giống với năng lực ngục đốc Tai Nạn này khẳng định có thể lớn lên, thậm chí còn nghiền ép tất cả những năng lực quái vật mà Ôn Văn đã bắt!
Dù sao thì giới hạn cao nhất của Hắc Thể cũng là cấp Tai Biến!
Cảm xúc hưng phấn ngắn ngủi qua đi, Ôn Văn có chút sầu lo, năng lực này tuy làm anh hài lòng hơn năng lực giết chóc rất nhiều, nhưng cũng làm hắn càng trói buộc sâu hơn với trạm thu nhận.
Vốn Ôn Văn cố thức tỉnh năng lực của mình cũng vì không muốn bị trạm thu nhận kiểm soát, nhưng hiện giờ phỏng chừng khó có thể thực hiện ý tưởng này rồi.
"Chiếm được là nhờ vào vận may của mình, mất đi là do số mệnh của mình... chuyện tới giờ nếu còn muốn tách riêng độc lập với trạm thu nhận có lẽ là không thể nào nữa rồi, mình đang từng chút biến thành hình dáng mà trạm thu nhận mong muốn, như vậy thì mình chỉ có thể cố gắng hoàn thành thật tốt mà thôi."
Khả năng tự điều chỉnh chính mình của Ôn Văn rất mạnh, vì thế nhanh chóng thoát ra khỏi trạng thái sầu lo này, nếu không thể phản kháng thì không bằng cứ hưởng thụ một phen.
Nếu như không có phần năng lực này trần áp, chỉ sợ anh đã sớm điên mất rồi.
Không quản thế nào, thức tỉnh năng lực thuộc về mình là một chuyện làm người ta vui sướng, vì thế Ôn Văn quyết định cũng làm người ta mở lòng một chút.
Ôn Văn đi vào trong trấn, lang thang trên đường.
Hiện giờ trong thị trấn có rất nhiều chuyện đang chờ hoàn thành, trận dịch bệnh hơn nửa tháng nay đã làm thị trấn này có vẻ khá điêu tàn, mấy ngàn người sống sót đang ở nơi này chỉnh sửa lại nhà cửa của mình.
Trải qua phần kiểm tra của bác sĩ già dặn kinh nghiệm, chứng bệnh dịch của bọn họ đã được trị hết hoàn toàn, nhưng còn phải quan sát thêm một thời gian ngắn mới có thể yên tâm để bọn họ hòa nhập với xã hội.
Mà trong trí nhớ của bọn họ, trận dịch bệnh kia cũng không tồn tại, làm nhà cửa bọn họ biến thành dáng vẻ này chính là một trận bão trăm năm khó gặp.
Ôn Văn vòng qua thị trấn, tới bờ biển, tìm một nơi không người, thi triển khả năng điều khiển nước.
Hiện giờ dịch bệnh đã kết thúc, trên bờ biển vẫn còn một lượng lớn nhím biển, Ôn Văn muốn dùng số nhím biển này để tổ chức một bữa tiệc nhím biển cho trạm thu nhận.
Dù sao thì số nhím biển này cũng không có độc, người trong trạm thu nhận cũng không biết số nhím biển này rốt cuộc có câu chuyện gì, bọn họ sẽ vui vẻ mà ăn chúng.
Giống như nhân viên thu nhận vẫn luôn uống rượu ngon do cốc tai mèo của Ôn Văn sản xuất mà không hề có chút chướng ngại tâm lý nào vậy.
Đám nhím biển bị Ôn Văn vận chuyển tới giữa trạm thu nhận, đợi đến khi đủ xếp thành một cái núi nhỏ thì anh mới dừng lại.
Sau đó Ôn Văn đi vào trong trấn, dùng giá cả cao hơn thị trường thuê người dân trong thị trấn làm một bữa tiệc lớn đủ cung cấp cho mấy trăm người ăn uống, sau đó trả đầy đủ thù lao cho người dân thị trấn tham gia bữa tiệc lớn này.
Một mối làm ăn lớn như vậy đối với thị trấn này rốt cuộc cũng là chút viện trợ đi.
Mà bữa tiệc lớn này đương nhiên được Ôn Văn đưa tới trên núi, cung cấp cho nhóm thợ săn và nhân viên hỗ trợ.
Cuối cùng, Ôn Văn một mình tới khu cách ly mấy trăm bệnh nhân còn lại.
Khác với bầu không khí tràn ngập hi vọng ở thị trấn nhỏ, nơi này bị tuyệt vọng bao phủ.
Hiện giờ là ban ngày, bọn họ chỉ có thể ngơ ngác phơi nắng, chính mình lại không thể điều khiển cơ thể của mình.
Bọn họ biết mình đã uống loại thuốc đặc biệt nhưng bệnh tình vẫn chưa thể trị tận gốc, điều này làm bọn họ có chút chán chường, cảm thấy có lẽ chứng bệnh của mình có lẽ sẽ mãi mãi không lành được.
Muốn để nhóm bệnh nhân này mở lòng thì có lẽ hơi khó khăn một chút, có điều Ôn Văn có cách.
Anh lấy ra một cái hộp nhạc, đặt ở chính giữa nhóm bệnh nhân rồi nói với bọn họ: "Tôi biết trong lòng mọi người không dễ chịu, tuy tôi không thể điều trị cho mọi người nhưng ít nhất có thể làm mọi người hoạt động, bây giờ, tới khiêu vũ đi nào!"
Ôn Văn mở hộp nhạc ra, âm thanh kỳ quái từ trong hộp nhạc truyền ra 'tu lu tu lu ba ba ba, tu lu tu lu ba ba ba, ta chơi ở đông bắc...'
Bệnh nhân nghe thấy giai điệu này liền vô thức bắt đầu nhảy múa theo âm nhạc, hội chứng nhím biển căn bản không thể chống chọi nổi tác động của vật thu nhận cấp Tai Nạn.
Toàn bộ khu cách ly thoáng chốc biến thành khu khiêu vũ hỗn loạn, bệnh nhân trên người mọc gai nhọn nhím biển nhảy vũ điệu kỳ quái, hình ảnh này có chút kỳ dị.
Nhảy tầm khoảng năm phút thì Ôn Văn mới đậy hộp nhạc lại, tình huống hỗn loạn rốt cuộc cũng dừng lại.
Quan sát thật kỹ biểu cảm trên mặt nhóm người bệnh hội chứng nhím biển, Ôn Văn hài lòng cười nói: "Sau khi khiêu vũ, tâm tình của bọn họ quả nhiên tốt hơn một chút, mình đúng là thiên sứ nhỏ mà."
Sau đó Ôn Văn vui sướng bị lão bác sĩ già chặn lại ở góc tường, lớn tiếng dạy dỗ.
Nội dung trách mắng đơn giản chính là để bệnh nhân nhảy múa như thế rất có khả năng sẽ dẫn tới hậu quả không tốt, nói một hồi thì kéo tới chuyện Ôn Văn tùy tiện để người dân chia nhím biển, lãng phí không ít thức ăn này nọ.
Có điều Ôn Văn cũng không tức giận, tùy tiện cười ha hả ứng phó qua chuyện, thứ nhất là ông cụ bác sĩ này thật ra cũng không có ác ý gì, chỉ là tính tình hơi cứng ngắc một chút mà thôi, thứ hai là tâm tình của thám tử Ôn Văn hiện giờ rất tốt....
Kế tiếp Ôn Văn ở lại trấn Tỉ Dực hơn mười ngày, cuộc sống mỗi ngày đều rất thú vị, anh hiểu về năng lực 'Hắc Thể' của mình nhiều hơn, cũng bắt đầu tiên hành huấn luyện năng lực.
Bản thân Ôn Văn từng sử dụng nhiều năng lực của quái vật cấp cấp Tai Nạn, đối với chuyện làm sao bồi dưỡng năng lực của mình là xe nhẹ đường quen, chỉ tốn năm ngày đã hoàn thành thăm dò năng lực, trực tiếp tăng cấp bậc lên cảnh giới Nắm Giữ.
Tốc độ này thoạt nhìn rất đáng sợ nhưng thật ra đều là thành quả mà Ôn Văn tích lũy được từ trước tới nay.
Hiện giờ anh đã nắm giữ 'Hắc Thể' khá thuần thục, nếu như muốn tiến bộ lớn hơn thì cần phải chiến thắng tàn linh của cường giả trong cơ thể, chân chính nắm giữ năng lực!
Một bước này nên làm thế nào thì Ôn Văn vẫn chưa có chút manh mối nào.
Lúc Ôn Văn ở lại nơi này tới ngày thứ mười hai thì lão bác sĩ và đội chữa bệnh của ông ta rốt cuộc cũng có phương án đối phó căn bệnh này, sau khi trải qua điều trị khoa học, phần lớn phần nhím biển hóa còn lại trên người người bệnh cũng dần héo rút.
Điều trị đến mức độ này thì nhiệm vụ của Ôn Văn cũng đã hoàn thành, sau khi lãnh thưởng thì rời khỏi thị trấn, bắt đầu hành trình mới....
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo